Thỏ thường đến uống nước tại một cái ao bên bìa rừng. Ngày nào con thỏ cũng gặp con ốc bám vào tảng đá cạnh bờ ao. Một lần nọ, thỏ hỏi ốc:
Mày làm gì ở đây hở ốc.
Ốc chưa vội trả lời ngay mà hỏi lại:
Anh thỏ đến đây làm gì vậy?
Thỏ đáp:
Tao đến uống nước và dạo chơi
Ốc nói:
Tôi cũng như Anh vậy
Thỏ nghe ốc nói vậy thấy nực cười quá, bèn bảo:
Cơ thể mày độ chừng bằng ngón chân cái của tao. Mày lại không có chân tay. Mày chẳng suy nghĩ về thân phận mình mà lại còn so với tao!
Ốc đáp lại:
Nếu anh Thỏ nói tôi không có tay chân, bây giờ tôi với anh đố nhau thi chạy, anh có bằng lòng không?
Thỏ cất tiếng cười lớn, rồi nói:
Nếu mày chạy kịp với tao thì suốt đời, từ nay về sau tao sẽ không uống nước nữa.
Thế rồi, Thỏ và ốc hẹn nhau ngày giờ chạy thi. Đêm đến, ốc tìm đến họ hàng mình, cho biết những giao ước thi chạy với thỏ. Cả nhà ốc xếp đặt cho nhau nằm trước ở ven đường, giấu mình dưới đám lá khô cạnh đường chạy thi.
---
Sáng hôm sau, sắp đến giờ chạy, thỏ vẫn rề rà đến hỏi ốc:
Xong chưa?
Ốc đáp:
Xong rồi.
Thỏ hỏi cho có vậy thôi chứ trong lòng thỏ tự nhủ, nếu mình ngủ một giấc cho đến trưa rồi mới dây thì vẫn dễ dàng bỏ xa ốc. Nghĩ vậy, Thỏ mỉm cười một mình rồi tung tăng dạo chơi
Đến trưa, chợt nhớ đến cuộc thi, Thỏ mới vùng chạy thật nhanh. Chạy được một đoạn, thỏ lên tiếng gọi “ú...ú”. Ngay tức khắc ở phía trước có tiếng đáp lại của ốc. Thỏ ra sức chạy nhanh hơn, liên tiếp gọi “ú...ú". Ở phía trước vẫn có tiếng ốc đáp lại. Thỏ mệt vã mồ hôi, tự nhủ mình không thể chạy theo kịp con ốc rồi. Khi đến đích đã thấy ốc ngồi đợi sẵn. Thỏ đành chịu thua ốc.
Từ đó về sau, theo đúng giao hẹn, họ hàng nhà thỏ không được uống nước nữa. Loài thỏ chỉ liếm những giọt sương trên ngọn cỏ vào mỗi sáng sớm mà thôi.
Bởi vậy mới biết ở đời đừng vội khoe khoang bản thân. Đừng bao giờ con thường, nhìn người khác bằng nửa con mắt. Mình khôn mình giỏi thì vẫn có người khôn hơn, giỏi hơn mình.